ANH HÙNG CHÍ - Trang 1777

Nàng dừng một chút, lại hỏi:

- Vậy còn vị Cố tiểu thư kia thì sao? Các ngươi còn gặp lại nhau?

Nói đến ba chữ Cố tiểu thư, thanh âm của nàng có phần run rẩy.

Lúc này lời lẽ của Lư Vân cũng trở nên nghẹn ngào:

- Cố tiểu thư đối xử với ta rất tốt, chỉ là ta…Ta xuất thân nghèo hèn không
xứng với nàng, ai…Nếu ta không phải là một tù phạm chạy trốn thì đã
không quen nàng, lại càng không nên nhớ nhung như vậy.

Công chúa nghe thì lộ vẻ thương xót, vươn tay cầm thật chặt bàn tay của
hắn. Lư Vân dường như không biết, ngơ ngẩn tiếp tục nói:

- Ngày đó trong kinh gặp lại, nàng càng xinh đẹp động lòng người, Lư Vân
ta vẫn chỉ là một kẻ không làm nên chuyện, sao còn mặt mũi xuất hiện
trước mặt nàng? Ta… ta thực hận không thể lập tức chết đi cho rồi…

Công chúa nắm chặt bàn tay Lư Vân, nhẹ giọng nói:

- Lư tham mưu, đừng xem nhẹ bản thân mình nữa. Có được tài học nhân
phẩm như ngươi, không có nữ nhân nào trên đời này mà không ngươi
không xứng.

Lư Vân nghe thì sửng sốt, qua một hồi mới tỉnh táo lại. Hắn nhận thấy công
chúa đang nắm tay mình thì vội rút ra, sau đó quỳ một gối xuống đất, sợ hãi
nói:

- Công chúa điện hạ, vừa rồi là thần thất thố, xin người đừng trách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.