ANH HÙNG CHÍ - Trang 1870

- Đó là bổn phận của vi thần, xin công chúa đừng khách khí.

Mấy ngày hai người cùng qua sinh tử hoạn nạn trên núi, sớm đã quen thuộc.
Chẳng biết sao về tới giữa mọi người, Lư Vân liền cảm thấy sự phân chia
thân phận rõ ràng giữa hai bên. Lời lẽ lại khôi phục sự câu nệ như trước.

Công chúa nghe hắn nói thì lâm vào trầm mặc hồi lâu. Lư Vân nhìn bóng
dáng cô độc của nàng, trong lòng chợt nhói lên cảm giác thương hại, thầm
nghĩ:

- Chúng ta trở về Trung Thổ, để công chúa một mình ở lại Tây Vực, khó
trách nàng thương cảm như vậy.

Nhớ tới mấy ngày cùng chung hoạn nạn, bất giác khóe hắn mắt ướt lên, thở
ra một hơi thật dài.

Công chúa nghe tiếng thở than, đột nhiên chậm rãi xoay người về phía Lư
Vân, nhẹ giọng nói:

- Hà cớ gì mà Lư tham mưu thở dài?

Ánh tà dương chiếu xuống, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú của nàng mang
theo nét khả ái diễm lệ không gì sánh được. Lư Vân nghĩ tới nỗi ly biệt sắp
tới, trong lòng chua xót chỉ biết lắc đầu không đáp.

Công chúa đi lên vài bước, nhìn thẳng vào khuôn mặt Lư Vân, nói:

- Lư tham mưu. Trước thì huynh cứu tính mạng của ta, sau lại bảo hộ Khả
Hãn, lập nhiều kỳ công như thế, trở về tất sẽ được ban thưởng trọng hậu,
còn chuyện gì hao tâm tổn tứ nữa đây?

Lư Vân nghe lời của nàng, chỉ lắc đầu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.