ANH HÙNG CHÍ - Trang 1872

Biết làm vậy là không ổn nên hắn đành nhịn lại, chỉ ngơ ngác cầm chiếc áo
lông cừu nọ trên tay.

Công chúa thấy bộ dạng của Lư Vân có vẻ khó xử. Nàng ngẩng đầu, cười
ảm đạm nói:

- Lư tham mưu, kỳ thật huynh cần gì phải câu nệ vậy, dù sao. . . Dù sao đây
là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, có đúng không?

Lư Vân nghe nàng nói trong lòng vừa tỉnh:

- Đúng vậy! Qua hôm nay, ta sẽ không còn được gặp lại nàng.

Nghĩ đến về sau hai người không còn gặp lại, Lư Vân buồn bã trong lòng,
thấp giọng nói:

- Công chúa ở Hãn Quốc, nhất định phải bảo trọng nhiều hơn. Thần thân tại
Đại Minh, ngày đêm cầu chúc cho người bình an.

Công chúa nghe lời này, không thể kìm được mà khóc nức nở thành tiếng.

Lư Vân cả kinh hỏi:

- Công chúa, người làm sao vậy?

Công chúa rơi lệ đầy mặt, bi thương nói:

- Lư tham mưu, sau ngày hôm nay, ta. . . Ta cũng ngày đêm cầu chúc cho
huynh.

Lư Vân run giọng lắp bắp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.