ANH HÙNG CHÍ - Trang 1900

Nhớ tới tình thương yêu của phụ thân, khóe miệng Ngũ Định Viễn nở nụ
cười ấm áp. Phụ thân luôn trông mong hắn thành một nam tử hán từ khi còn
nhỏ. Cuối cùng hôm nay hắn đã ngồi vững vàng trên ghế Tây Lương đệ
nhất bộ đầu, được cả ngàn lão bá tánh kính ngưỡng. Biết được thành tựu
này của hắn, nhất định người sẽ rất vui mừng.

Tay trái Ngũ Định Viễn cầm một bầu rượu Mao Đài, tay phải xách đồ ăn,
thầm nghĩ:

- Tối nay phụ tử chúng ta đoàn tụ, nhất định phải uống cho thật say.

Nghĩ đến đây thì nụ cười càng thêm rạng rỡ, cước bộ dần nhanh hơn.
Xuyên qua con hẻm nhỏ quen thuộc, hắn dừng trước một căn nhà gỗ tồi tàn,
nhìn cánh cửa chính ám đầy khói thì thở dài:

- Phụ thân vẫn như thế, tiền lương mỗi tháng ta gửi về, người đều lấy đi
đánh bạc.

Hắn lắc đầu, không muốn mất vui vì việc này, liền đưa tay gõ cửa đồng thời
kêu lên:

- Phụ thân! Định Viễn con trở về thăm người!

Kêu mấy tiếng thì trong cửa truyền ra một âm thanh già nua:

- Định Viễn, là con trở về thật sao?

Thanh âm này mang đầy vẻ kích động cùng vui mừng, chính là của phụ
thân.

Ngũ Định Viễn mừng rỡ, thưa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.