ANH HÙNG CHÍ - Trang 1941

Đang đi thì một gã đệ tử Côn Luân cúi đầu nhìn xuống, mắng:

- Con bà nó, khe sâu này thật quái dị, không biết sao lại mọc ra ở đây?

Vừa nói người này vừa nhổ một bãi đờm, cử chỉ thật là khinh miệt. Chỉ là
nham thạch nóng chảy ở dưới tạo nên nhiệt khí bức người. Bãi đờm kia
chưa rớt xuống đã hóa thành hơi. Người nọ đang kinh ngạc thì trong tầng
nham thạch chợt bốc lên một ngọn lửa cao tới cả trăm trượng, như một con
rồng lửa thật lớn xoắn tới hắn. Người nọ lấy làm kinh hãi, kêu lên:

- A!

Tiếng kêu còn chưa tắt thì ngọn lửa kia đã táp tới cuốn hắn thẳng xuống
vực. Mấy cao thủ muốn ra tay cứu đều chậm một bước. Chỉ nghe người nọ
kêu lên bi thảm:

- Cứu mạng a! Cứu mạng a!

Toàn thân hắn bốc cháy, tay chân không ngừng huơ loạn, thân thể vừa rớt
xuống tầng nham thạch nóng chảy thì hai chân tan ra thành nước. Có điều
hắn chưa chết ngay mà vẫn há mồm kêu to. Tiếng kêu thê lương vang vọng
trong khe sâu thật kinh tâm động phách.

Mọi người thấy thảm trạng như thế, bất giác biến sắc. An Đạo Kinh quay
đầu lại nói:

- Thần Cơ Động không phải địa phương bình thường. Xin chư vị tâm tồn
kính ý, tuyệt không thể có ý bất kính. Nếu không có gì bất trắc, đừng trách
ta không nhắc nhở.

Trác Lăng Chiêu cười hắc hắc, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.