ANH HÙNG CHÍ - Trang 2385

- Đây chính là quân doanh của Liễu đại nhân các ngài! Xem ra thật là uy
phong!

Ngũ Định Viễn nghe ba chữ "Liễu đại nhân", thoáng chốc chấn động trong
lòng, liền nhớ tới Dương Túc Quan. Hắn thầm nghĩ: "Mấy ngày nay ta tiêu
dao vô tâm, lại quên mất Dương lang trung! Diễm Đình cô nương chuyên
tâm với hắn như thế, ta biết làm nào cho phải?"

Nghĩ vậy toàn thân hắn run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống. Diễm
Đình thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, vội hỏi han:

- Ngũ gia, huynh làm sao vậy?

Ngũ Định Viễn vội hoàn hồn, gượng cười nói:

- Không có gì. Chỉ là nhớ tới việc công nên lòng ta chợt thấy ưu phiền.
Chúng ta mau lên núi gặp mặt sư muội của cô.

Sắc mặt Diễm Đình hoan hỉ, nói:

- Thật tốt quá, không biết những ngày nay sư muội thế nào rồi?!

Ngũ Định Viễn thầm thở dài trong lòng. Biết rằng chốc lát nữa lên Hoa
Sơn, chỉ sợ hai người sẽ tách ra. Ngày sau, không biết năm nào tháng nào
mới gặp lại Diễm Đình.

Tuy lòng phiền não nhưng Ngũ Định Viễn xuất thân bộ đầu, từng nếm trải
đủ mọi phong sương, xưa nay tính cách nhẫn nại. Mắt thấy tương lai như
thế, dù hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhưng còn biết làm sao? Hắn lắc lắc đầu,
nhắc dây cương thúc ngựa chạy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.