ANH HÙNG CHÍ - Trang 2387

Ngũ Định Viễn cười khổ nghĩ thầm: “ Với thể trạng của ta hiện nay, dù
ngân châm của Bách Hoa tiên tử cũng không làm gì nổi, còn có thể nhiễm
phong hàn sao?”

Từ khi rời Thần Cơ Động tới nay, Ngũ Định Viễn không chỉ mắt sắc trong
đêm đen, chưởng độc kinh người, đi đường như ngựa phi nước đại, so sánh
với loài yêu quái chỉ kém một bước. Ngày đó trúng độc châm còn hồn
nhiên vô sự, nếu bảo ngày sau còn cảm mạo tiêu chảy, ngược lại đó mới là
chuyện lạ.

Nghĩ như vậy nhưng không tiện nói khiến Diễm Đình sợ hãi. Hắn lắc đầu,
đang muốn đối đáp qua chuyện, chợt nghe bên đường truyền tới một thanh
âm bén nhọn, cười nói:

- Cô nhỏ này rất thông minh! Trời không thể lường mưa gió, người có họa
có phúc, không quản ngươi là thần phật tiên đạo hay yêu ma quỷ quái. Một
lần sơ xuất là thân bại danh liệt. Có thể nào không cẩn thận đây?

Ngũ Định Viễn nghe lời này mang âm quái khí bất nam bất nữ, vội quay
đầu nhìn sang. Chỉ thấy một lão nhân đang ngồi chồm hỗm bên đường núi
như tìm củi đốt. Lão nhân này còng lưng, mặt vàng như nến, tuổi chừng bảy
mươi. Lão chỉ mặc áo ngoài bằng vải thô, không khoác áo bông, y phục trên
thân đơn bạc, đoán rằng là một lão nhân nghèo khổ, mới đến chân núi tìm
củi bán duy sinh.

Lão nhân nọ thấy Ngũ Định Viễn nhìn mình thì cả cười nói:

- Vị đại gia này muốn hỏi đường sao? Há cớ gì nhìn chằm chằm vào lão đầu
nhi ta vậy?

Ngũ Định Viễn đối xử với người luôn luôn chu đáo. Vừa thấy lão nhân cơ
khổ, liền cởi áo khoác đưa cho đối phương, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.