ANH HÙNG CHÍ - Trang 2392

Ngũ Định Viễn xưa nay hành sự chu đáo chặt chẽ. Chỉ là việc nhỏ nhập
sảnh, sao có thể làm khó được hắn? Lập tức kéo Diễm Đình vòng từ đường
mòn sau núi, tìm kiếm lối vào sảnh đường.

Đến hậu sơn, thấy có một bức tường cao cao, đoán rằng qua tường liền có
thể đi vào trong. Ngũ Định Viễn đang muốn phi thân phóng qua, chợt nghe
một người cười nói:

- Ai dà! Sao đúng dịp như vậy? Lại gặp hai người hảo tâm các ngươi!

Ngũ Định Viễn nghe thanh âm quen thuộc, quay đầu chỉ thấy một lão nhân
chậm rãi đi tới, là người vừa gặp bên đường núi. Chỉ thấy lão nở nụ cười dễ
gần, trên thân còn mặc áo ngoài của hắn, hình dáng thật là hòa ái.

Diễm Đình chắp tay với lão nhân nọ, cười nói:

- Lại gặp được lão tiên sinh. Chúng ta thật hữu duyên.

Lão nhân cười nói:

- Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Chúng ta hữu duyên như vậy, sau này
con cháu chắc chắn ngồi cùng thuyền qua sông!

Đây gọi là "tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới
được ngủ cùng gối ". Lão nhân này nói chuyện, tất nhiên có ý trêu ghẹo.

Lão nói xong, trên dưới dò xét Ngũ Định Viễn cùng Diễm Đình, lại cười
nói:

- Hai người các ngươi ở chỗ này làm gì? Muốn tu mối lương duyên cùng
gối chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.