ANH HÙNG CHÍ - Trang 2501

- Tiền tứ hiệp, ngươi thật sự nghĩ rằng lão tiên sinh này chỉ là một lão đầu
thối hay sao?

Tiền Lăng Dị đột nhiên thấy run sợ, lúc này mới nhớ ra thân phận của
Quỳnh Võ Xuyên không hề tầm thường. Hắn nhìn thoáng qua thì thấy đám
người Kim Lăng Sương đứng thẳng khoanh tay, cúi đầu im lặng không dám
nhúc nhích.

Lúc này biết mình đã lâm đại họa. Tiền Lăng Dị ho hắng một tiếng, lúng
túng nói:

- Ta…Ta chỉ…

Lưu Kính thở dài, nói:

- Ngươi cho rằng vị này là ai? Là người tùy tiện để cho người khác thích là
mở mồm trêu chọc sao?

Tiền Lăng Dị bồi cười nói:

- Không phải… Tại hạ không có ý này…

Sắc mặt Lưu Kính chợt trở nên lạnh lùng, quát:

- Điêu dân lớn mật! Đã biết trong nhà vị này có Thiết Quyển Đan Thư do
Thái tổ ngự ban chưa? Ngay cả Hoàng đế trên Kim Loan Điện cũng không
dám mắng như vậy. Đại nhân vật cỡ này, là để cho tên điêu dân nho nhỏ
như ngươi chửi đổng sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ mất đầu?

Tiền Lăng Dị sợ tới mức hồn phi phách tán, run giọng phân bua:

- Ta… Ta không cố ý…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.