ANH HÙNG CHÍ - Trang 2559

Đang muốn tìm cái ăn, bỗng trong rừng bay ra mùi hương thơm phức,
dường như có người nướng đồ nơi đó. Ninh Bất Phàm nuốt một ngụm nước
miếng, vừa quay lại nhìn, trong rừng cây bỗng truyền ra tiếng cười vang.
Một củ khoai bay tới, Ninh Bất Phàm vươn tay tiếp lấy, thoáng chốc bàn tay
nóng rát. Chỉ là thân mang nội lực tuyệt đỉnh, y khẽ vận khí, cảm giác kia
đã biến mất vô tung.

Lại nghe trong rừng cây truyền ra tiếng cười hỏi:

- Thế nào, khoai lang núi phỏng tay, ăn có nổi chăng?

Đang lúc cô tịch, Ninh Bất Phàm nghe tiếng cố nhân thì mừng rỡ kêu to:

- Phương tiền bối!

Lời còn chưa tắt, chỉ nghe một người cười ha hả bước ra từ trong rừng, trên
tay người này còn cầm một nhành cây có xuyên một củ khoai nướng, đúng
là Phương Tử Kính.

Phương Tử Kính tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống, cười nói:

- Mới ngày đầu nhàn vân dã hạc, đã đứng ở chỗ này than thở! Người hỡi,
nếu thật sự luyến tiếc, vậy đừng thoái ẩn làm chi!

Ninh Bất Phàm cười ha hả nói:

- Phương tiền bối đừng giễu cợt ta nữa. Làm chưởng môn mấy chục năm,
bỗng chốc trở lại một thân tự do, khó tránh cảm giác chưa kịp thích nghi.

Y nói rồi bóc vỏ khoai cắn một miếng, chỉ thấy trong miệng ngọt man mác,
mùi vị đúng là không tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.