ANH HÙNG CHÍ - Trang 2568

- Đây là đương nhiên, đương nhiên.

Mắt thấy đám người kia đi xa, Ngô An Chính đi ra ngoài cửa, vươn vai lắc
hông trên phố. Thầm nghĩ: “Rắn khô đấu với lợn rừng, lợi ích đủ cả. Đỡ
phải mỗi ngày ngươi khóc ta quát, xem như ta làm việc thiện rồi, phải
không?”

Tưởng tượng cảnh con rắn nhỏ nuốt lợn rừng, Tâm trí Ngô An Chính đang
bay đến phương nào, chợt nghe một thanh âm vang lên:

- Vị đại ca này, xin hỏi trong trấn có hiệu thuốc nào không?

Ngô An Chính nghe thanh âm thanh lịch nhẹ nhàng. Thân là thầy tướng số
ba mươi năm, công lực phi phàm, vừa mới nghe liền biết người đến xuất
thân thế gia, chỉ sợ là một quan viên trọng yếu trong triều.

Y mặt đầy tươi cười, quay đầu lại nói:

- Có có có, trong trấn đương nhiên có quầy thuốc.

Ngẩng nhìn, chỉ thấy một quý công tử đứng trước mặt. Người này bộ dạng
anh tuấn, lưng đeo trường kiếm hông đeo lệnh phù, khí khái phi phàm. Ngô
An Chính thầm tán thưởng một tiếng, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, muốn suy
đoán số mệnh tính cách người này, cười nói:

- Vị công tử này, khó dịp đến dưới chân Hoa Sơn, muốn xem một quẻ
chăng?

Quý công tử kia mỉm cười, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.