ANH HÙNG CHÍ - Trang 2648

- Đâu có gì. Chỉ là chuyện chê cười mà thôi.

Tần Trọng Hải cúi đầu nghĩ ngợi, nhớ tới Cố tiểu thư xuất thân Dương
Châu, Lư Vân lại không gặp thời bôn ba nơi Giang Nam. Tâm niệm vừa
chuyển, lúc này đoán được ba bốn phần câu chuyện, hẳn là Lư Vân từng đặt
chân tới Dương Châu nên quen biết Cố tiểu thư. Hắn tài văn hơn người,
chiếm được tâm hồn thiếu nữ. Chỉ không biết vì sao hai người lại chia lìa
thế này.

Tần Trọng Hải thấy tinh thần Lư Vân sa sút, liền hắng giọng một tiếng, hỏi:

- Ngươi hận Dương lang trung sao?

Thần sắc Lư Vân thản nhiên như không, thấp giọng nói:

- Hận, muốn nói đến chữ hận, chỉ hận chính ta không có tiền đồ.

Vừa nói vừa mở bầu rượu nốc một hơi. Tần Trọng Hải khuyên nhủ:

- Cố tiểu thư tài mạo song toàn, đám công tử kinh thành theo đuổi nàng như
cá diếc qua sông. Dương lang trung chẳng qua chỉ là một trong số đó, ngươi
đừng lo lắng.

Lư Vân cúi đầu uống rượu không đáp. Tần Trọng Hải thấy mưa rơi đã ngớt,
lúc này đứng dậy nói:

- Chúng ta về thôi!

Lư Vân buông bình rượu cười khổ:

- Về đâu? Ta đã đắc tội bọn họ, còn có thể trở về sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.