ANH HÙNG CHÍ - Trang 2650

- Ngươi nhụt chí cái gì? Không còn mộng vương tướng nữa sao?

Lư Vân nhìn tòa cấm thành dưới chân, thản nhiên nói:

- Đây không phải chỗ ta nên tới, mơ mộng như thế đủ rồi, đã đến lúc trở về.

Lời lẽ chua xót cùng cảm khái vô hạn.

Tần Trọng Hải nhìn Lư Vân, chỉ thấy khuôn mặt hắn lộ đầy vẻ bất đắc dĩ,
thần sắc tiêu điều lẻ loi. Sao không biết Lư Vân tự ti về thân thế, không
muốn làm bạn cùng đám người Dương Túc Quan?

Tần Trọng Hải nắm hai tay lại, thoáng chốc nhiệt huyết sôi trào trong lòng.
Y điên cuồng hét lên một tiếng, quát:

- Thúi lắm! Mới mộng liền tỉnh cái gì? Còn chưa đến lúc!

Y xông lên phía trước, dùng sức vỗ vai Lư Vân một cái, lớn tiếng nói:

- Con mẹ nó! Thừa dịp lão tử còn binh quyền, chúng ta thống thống khoái
khoái đánh một trận đi!

Lư Vân sửng sốt hỏi:

- Đánh? Đánh cái gì?

Tần Trọng Hải cười hắc hắc nói:

- Hỏi nhiều làm gì, lần này chúng ta không chiến vì người khác, mà vì
chính vận mệnh của mình! Theo ta đánh xong trận này, lão tử liền thả ngươi
đi! Thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.