ANH HÙNG CHÍ - Trang 2683

- Lư Vân khoa cử không trúng cũng là thiên mệnh, còn biết nói gì nữa đây?
Ta nên trở về quê hương dạy vài con chữ. Hôm nay có thể nghĩ thông suốt
điểm này, cũng không tính là muộn.

Vừa nói vừa chắp tay:

- Ngày khác nếu tướng quân đến huyện Duy tầm u phóng cổ, tại hạ xin hầu
mấy chén rượu nhạt.

Tần Trọng Hải mắt nhìn Lư Vân, biết tâm ý của hắn đã quyết. Y than nhẹ
một tiếng rồi cúi đầu. Nghĩ đến lần này chia lìa, kiếp này hai người không
còn gặp mặt. Y lắc đầu, không khỏi lộ vẻ uể oải.

Lư Vân thấy bộ dạng của Tần Trọng Hải như thế, ngược lại tiến lên an ủi,
khuyên rằng:

- Trọng Hải, mỗi người đều có số mệnh riêng, chúng ta cần gì cưỡng cầu?
Ta có thể bình an hồi hương, đó cũng là việc tốt!

Hắn biết Tần Trọng Hải tới nay đều xưng bằng tướng quân, lúc này không
còn chức quan ràng buộc mới có thể gọi thẳng tên, cảm giác thân mật thêm
nhiều.

Lư Vân không nói thêm, chắp tay với đám người Lý phó quan rồi rời đi.
Tần Trọng Hải nhìn theo bóng dáng của hắn, bỗng lớn tiếng gọi:

- Lư huynh đệ, trước khi chia tay, ca ca có chuyện cầu ngươi, không biết có
dám nhận lời hay không?

Lư Vân xoay người lại, cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.