ANH HÙNG CHÍ - Trang 269

- Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, may là nơi này chỉ có hai người
chúng ta, nếu để những người khác nghe thấy được, ta và ngươi còn mạng
sao?

Người lên tiếng ban đầu mắng:

- Tiểu Hà ngươi chính là hạng vô dụng, mới để cho đám kia súc sinh Lưu
Tam kiêu ngạo như thế! Đêm đó tại Yến Lăng tiêu cục, chính là đám người
bọn hắn cưỡng gian bức cung. Chúng ta là một danh môn đại phái, chỉ sợ
danh tiếng tương lai…

Hắn còn muốn nói, lại nghe tên còn lại thấp giọng:

- Đừng nói nữa, có người đến!

Quả nhiên có tiếng ngựa chạy lại gần, một người kêu lên:

- Hà sư đệ, Vạn sư đệ, giờ Tý đã qua, có thể trở về rồi!

Hai người kia đáp:

- Dạ. Tiếp theo tiếng vó ngựa lại vang lên, ba người kia đồng loạt đi.

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Thì ra Côn Luân Sơn còn có kẻ chính trực, chẳng biết tại sao bị ép tới
không ngóc đầu lên được.

Hắn đói khát trong bụng, quyết định lên bờ nhưng nước chảy xiết cực kỳ
khó khăn. Ngũ Định Viễn lần theo những tảng đá, uống không ít nước cuối
cùng cũng leo lên bờ. Hắn nằm tại bờ sông thở hổn hển một trận, không
dám vội trèo lên cốc, sợ đám người Côn Luân Sơn đi rồi quay lại. Nghỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.