ANH HÙNG CHÍ - Trang 279

- Ai da! Đúng là báo ứng! Lão huynh ngươi nhìn người này xem, tướng
mạo như là một hảo hán, đường đường là một bộ đầu, không chịu làm lại đi
ăn cướp để cho người truy bắt mới cam tâm. Cái này tám phần là mệnh xấu
không làm nổi người tốt. Làm bộ đầu lại bị người tầm nã, đây không phải
báo ứng là gì?

Người nọ quát quát mắng mắng một hồi, còn định nói nữa thì Ngũ Định
Viễn sớm đã bỏ đi. Hắn tâm loạn như ma thầm nghĩ:

- Tên Tri phủ Lục Thanh Chính quả là ác độc, bức ta mất chức thì thôi đi,
còn đem tội trạng giết chết cả nhà Yến Lăng tiêu cục đổ lên đầu ta, chỉ sợ
thanh danh cả đời Ngũ Định Viễn này đã bị hủy.

Nghĩ đến ngoài trừ lá thư gửi Vương Ninh đại nhân, trong thiên hạ đã
không còn người nào có thể cứu được hắn mà trong lòng phát sầu.

Hắn vừa mệt vừa đói, tâm trạng buồn phiền đang đi thì bị một người đẩy
mạnh quát to:

- Tiểu tử! Cút ra xa nào! Đừng cản đường lão gia nhà ta!

Ngũ Định Viễn quay lại nhìn thì thấy vài tên gia đinh đang mở đường cho
một gã phú thương bụng phệ nghênh ngang đi tới.

Lửa giận bốc lên trong lòng Ngũ Định Viễn. Lúc trước tại Tây Lương, mấy
tên phú thương này tên nào chả phải nịnh bợ tặng đồ cho hắn. Bây giờ ở nơi
khỉ ho cò gáy này lại bị người khinh bỉ? Lập tức giận đến toàn thân run rẩy.

Ngũ Định Viễn cắn răng hạ quyết tâm, đã mang oan ức thì dứt khoát làm
lớn chuyện cho hả giận. Tên phú thương này đúng là xui xẻo, có mắt như
mù. Đường rộng thì không đi, đằng này lại đắc tội với Ngũ Định Viễn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.