ANH HÙNG CHÍ - Trang 280

Ngũ Định Viễn nổi nóng bao nhiêu thì làm càn bấy nhiêu, đêm đó không
nói không rằng đột nhập vào nhà tên phú thương nọ, trộm đi hơn một ngàn
lượng bạc giải mối hận trong lòng.

Hắn xuất thân bộ khoái, làm đạo tặc liền như cưỡi xe nhẹ đi đường quen,
bày ra nghi binh rồi ẩn thân trong khách sạn hai ngày, lúc đi ra còn thấy một
đám người vây quanh nha môn, hơn mười tên gia đinh và tên phú thương
kia đang kêu gào không ngừng. Ngũ Định Viễn thấy hả hê liền lẻn đi.

Trên đường, hắn sợ có người nhận ra nên liền dùng than đen xoa lên mặt,
đến bữa ăn thì dùng tiền của tên phú thương kia, hôm nào cũng thịt cá rượu
ngon. Cứ thuận lợi thế này không bao lâu nữa, có thể vào kinh thành gặp
mặt Vương đại nhân.

Thời tiết đang vào thu nên lạnh dần, ngày hôm đó buổi chiều có mưa phùn.
Ngũ Định Viễn lo có mưa lớn nên tìm một tiểu điếm ở gần nghỉ lại.

Quả nhiên vào lúc chạng vạng tối thì gió đổi chiều, sau đó mưa như trút
nước. Mưa to thế này, đừng nói đi tiếp mà tá túc bên ngoài cũng không
được. Ngũ Định Viễn lắc đầu nghĩ thầm, may là khách điếm khá tốt lại có
vẻ an bình, không cần phải ở bên ngoài hứng gió đội mưa.

Hắn liền gọi hai đĩa điểm tâm, một bình rượu lâu năm rồi tự rót tự uống.
Mặc dù bản thân còn trong hiểm nguy nhưng vẫn an nhàn tận hưởng.

Chỉ là đang lúc thưởng thức thì nghe có người hét to:

- Con bà nó, lại đổ ra cái gì đây!

Ngũ Định Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ mấy gã nông phu đang chỉ vào một gã
nam tử mà chửi mắng. Nam tử kia có mái tóc hoa râm, niên kỷ chừng hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.