ANH HÙNG CHÍ - Trang 2997

Một đêm vô sự, Tần Trọng Hải hỏi thăm biết Lư vân ở nhà một mình, liền
mua ba cân thịt bò chín, thêm một hồ rượu lâu năm đến tìm, định bụng rằng
hai người đốt đuốc nói chuyện thâu đêm. Vừa đi vừa ngâm nga một khúc
hát nhỏ. Tới nhà Lư Vân, Tần Trọng Hải đang muốn gõ cửa, lại nghe từ bên
trong truyền ra một tiếng thở dài:

- Ai… Thiến Hề à Thiền Hề, ngày ấy ta mà biết ta đỗ đạt Trạng nguyên,
ta… sẽ không nói những lời tuyệt tình như vậy. Nàng… nàng đừng trách ta
nữa, được chứ?

Tần Trọng Hải hì hì cười thầm: “ Giỏi! Tiểu tử này đã nắm được cô nương
tới tay, còn dụ con người ta vào phòng thân thiết. Hắc hắc, ngày thường
nhìn hắn ra vẻ đạo mạo, không ngờ cũng là loại háo sắc. Đợi lão tử tới dọa
hai ngươi hoảng hồn một phen”

Y men theo chân tường lui tới dưới cửa sổ, lại nghe tiếng của Lư Vân:

- Ai… Tất cả đều là ông trời đùa bỡn. Ta đã tính về Sơn Đông, nào biết lại
trở thành đương kim Trạng nguyên, ai… Mỗi ngày ta đều muốn tới tìm
nàng nhưng lại không dám…

Tần Trọng Hải nghe cả nửa ngày, lại không có tiếng của Cố Thiến Hề, tự
hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ Lư huynh đệ của chúng ta đang tự xướng độc
thoại?”

Lại nói Lư Vân lẩm bẩm một mình, nói một hồi đều là cảm khái tình cảnh.
Hắn đang sầu não, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng người the thé:

- Lư tướng công, chàng đừng thương tâm, thiếp đến với chàng đây.

Những ngày nay Lư Vân đều mơ về Cố Thiến Hề, dù là gió thổi cỏ lay gà
gáy chó sủa, cũng đều liên tưởng đến nàng. Hắn lập tức đứng dậy, vui vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.