ANH HÙNG CHÍ - Trang 3029

như ma: “Lư Vân à Lư Vân, kỳ thật Thiến Hề chưa quên tình ngươi. Thủy
chung là do ngươi tự ti xấu hổ, không dám thật lòng với nàng. Ài, ngươi a
ngươi, không phụ lòng một phen tình ý của nàng sao?”

Lư Vân ở dưới giường than ngắn thở dài. Lại qua nửa canh giờ, tai nghe hơi
thở đều đều, biết Cố Thiến Hề đã ngủ say mới dám bò ra. Hắn chậm rãi đi
qua, chỉ thấy đôi mi của nàng nhíu chặt, trên mặt hãy còn vương lệ.

Chia lìa ở Dương Châu đến nay đã hai năm, đây là lần đầu không vướng
mắc không nặng gánh ngắm nhìn nàng. Lư Vân ngồi ở mép giường, nhìn
khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia mà khe khẽ thở dài. Duỗi tay thay
nàng chỉnh gối sửa mền, hắn thầm nhủ:

“Ta có thể không vướng bận nhìn nàng, đã là đại phúc phận kiếp này. Thiến
Hề à Thiến Hề, có biết giờ ta đang ở bên cạnh nàng không?”

Hắn nhìn thật lâu như vô vàn luyến tiếc. Càng nhìn lại càng nhớ chuyện cũ,
nỗi tương tư trong lòng càng nặng, chỉ sợ rơi lệ. Không muốn thất thố, hắn
than nhẹ một tiếng rồi xoay người, muốn nhảy qua cửa sổ rời đi.

Chợt nghe Cố Thiến Hề nói:

- Chàng đừng đi!

Lư Vân chấn động, vội vàng nhìn lại. Thấy Cố Thiến Hề hãy còn ngủ, hẳn
là vừa nói mộng.

Lư Vân cười khổ rồi lắc đầu, đang định ly khai, chợt nghe Cố Thiến Hề u
buồn nói:

- Lư Vân a Lư Vân… Chàng đừng đi… Ta không quan tâm chàng có phải
phạm nhân vượt ngục hay không… Lư Vân… Lư Vân… Hai năm… Có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.