ANH HÙNG CHÍ - Trang 3090

làn mê hương sâu kín bay tới, như sương khói lượn lờ hải ngoại tiên sơn,
mờ ảo trên chóp mũi.

An Đạo Kinh ngửi được mùi thơm, chợt dâng lên ý niệm dâm đãng, trong
đầu choáng váng một hồi. Hắn đang muốn trở mình ôm tình nhân trong
mộng, bỗng cả kinh tự cảnh tỉnh: "Mùi vị kia dâm tà biết bao, không phải
mê hồn hương của ta sao? Sao để cho người ta lấy ra thổi nữa?"

Hắn giữ vững hô hấp, mở hai mắt đánh giá mọi nơi. Chỉ thấy nơi trú quân
nổi lên màn sương mờ mờ ảo ảo, phần đông thuộc hạ đều ngã xuống đất mà
ngủ, đúng là trúng phải mê hồn hương. Xem ra là tay chân một gã thuộc hạ
nào đó không sạch sẽ, muốn nhân cơ hội đánh hôn mê mọi người, làm ra
hành động ăn trộm. An Đạo Kinh cười lạnh thầm nghĩ: "Giặc ngoài dễ bắt,
cướp nhà khó phòng, xem ta bắt tên bại hoại nọ."

Vừa chuyển đầu, chợt thấy mây mù lượn lờ cạnh xe tù, mê hương không
phải từ đâu tới, mà chậm rãi tống xuất từ cái mặt nạ đen kia. An Đạo Kinh
giật mình nghĩ:"Thì ra là yêu ma này tác quái!"

Hắn cấp tốc suy tư, xem ra quái vật đã luyện Quy Tức mật pháp, có thể hút
mê hương vào phổi rồi nén một hơi dài, đợi lúc mọi người không đề phòng
mới phun ra.

Lúc này trừ đám thủ vệ giới bị vòng ngoài, những người còn lại hoàn toàn
không còn lực chiến đấu. An Đạo Kinh ngủ bên cạnh xe tù, tất nhiên đứng
mũi chịu sào. Nếu như Tát Ma thoát thân, hắn sẽ bị giết đầu tiên. Nghĩ vậy,
An Đạo Kinh vừa kinh vừa sợ, thừa dịp quái vật còn đang trong xe tù, liền
muốn đứng dậy động thủ, một đao đi trước kết thúc đối phương.

An Đạo Kinh ra vẻ ngủ say, ngón tay lần mò chuôi đao, bỗng nghe trên xe
tù truyền ra tiếng xương cốt kêu răng rắc kỳ lạ, hình như có cao thủ võ lâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.