ANH HÙNG CHÍ - Trang 31

- Ta kháo, trảm đầu toàn gia... Thế này... Thật quá tàn nhẫn! Thế này… còn
thiên lý sao?

Tiểu tốt kia thấy thần thái hai người như thế cũng không biết nên nói gì, chỉ
ngơ ngác quỳ trên mặt đất.

Đại hán kia đỡ lấy thượng cấp, cắn răng nói:

- Đại đô đốc, văn võ cả triều đều nói người hại chết Hoàng Thượng, chúng
ta liều mạng vì quốc gia để rồi cuối cùng được đối đãi như thế này sao...
công bằng ở đâu?

Tướng lãnh nọ mơ mơ hồ hồ, nhớ tới thê nhi đều chết thảm, bất giác nước
mắt chảy dài, đau thương đẩy đại hán kia ra, rồi loạng choạng chạy khỏi
doanh trại.

Đại hán kia cả kinh nói:

- Đại đô đốc, người bình tĩnh a!

Hắn sợ thượng cấp đau buồn làm ra việc ngu ngốc, vội vàng đuổi theo.

Vừa ra khỏi doanh trướng, chỉ thấy tướng lãnh nọ quỳ trên mặt đất, hướng
mặt về Thiên Sơn hùng vĩ xa xa, lớn tiếng kêu khóc:

- Hoàng thượng a Hoàng thượng.. . . Ta tận trung với triều đình, sao bọn họ
có thể đối đãi với ta như thế? Vì sao phải giết thê tử của ta!

Y ngã vật xuống đất há mồm khóc lớn, giống như cầu khẩn ơn trạch trời
cao, đập đầu không dứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.