ANH HÙNG CHÍ - Trang 3136

- Hay lắm, ta xin tặng cậu tám chữ: "Nghĩa sở đương vi, nghị nhiên vi chi"
(Đi đường nên đi, quên đường muốn đi)

Ngũ Định Viễn nghe lời này, không đáp lời mà dập đầu ba lần với Lưu
Kính, cuối cùng mới đứng dậy.

Trước khi đi, khi hai người ánh mắt giao nhau một thoáng, Ngũ Định Viễn
bỗng hiểu tâm sự của Ninh Bất Phàm. Trên thế gian này, thị phi thiện ác,
giữa trắng và đen, thật quá khó để phân biệt. Những người như Lưu Kính,
Giang Sung, không phải để cho kẻ như hắn có thể hiểu nổi. Có lẽ ngay cả
Liễu Ngang Thiên, Dương Túc Quan, cũng không phải để cho hắn hiểu. Có
lẽ làm một bộ khoái nho nhỏ, gom góp chút công lao nhỏ bé, mới là con
đường hắn nên đi?

Ngũ Định Viễn thở dài một lúc, khẽ chắp tay Lưu Kính rồi mới rời đi. Mắt
thấy hắn chậm rãi rời đi, Lưu Kính không ngăn cản, chỉ là trên mặt lộ vẻ
tịch liêu, có vẻ mệt mỏi.

Một nam tử đi tới bên Lưu Kính, thấp giọng hỏi:

- Lưu đại nhân, ý của người này thế nào? Bằng lòng theo cuộc chơi chăng?

Lưu Kính ngóng nhìn theo bóng dáng Ngũ Định Viễn, lại thở dài.

Nam tử hói đầu cau mày nói:

- Hắn không muốn động thủ?

Lưu Kính thở dài nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.