ANH HÙNG CHÍ - Trang 3134

- Có thể dừng bước nói chuyện hay không?

Sắc mặt Ngũ Định Viễn đầy âu lo, ra hiệu mời lão nói cho rõ ràng.

Ánh mắt Lưu Kính liếc qua, hai gã nam tử đầu hói hiểu ý, lập tức bước
nhanh đi cảnh vệ bốn phía. Ngũ Định Viễn thấy mấy người Đông Xưởng
thận trọng cỡ này, toàn thân càng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Mới rồi hắn
quyết chiến trăm hiệp cùng với Tát Ma, trong lúc sinh tử còn chưa từng
khẩn trương thế này, đủ thấy trong lòng hắn kính sợ Lưu Kính đến thế nào.

Gió lạnh ào ạt, lá rụng bay tán loạn, bầu trời mù mịt một vùng, Lưu Kính
nghiêm nghị ngửa mặt lên trời, nói:

- Ngũ Định Viễn, cô gia (1) muốn mời các hạ đi giết một người. Người này
ngồi cao nơi triều đình. Nếu không có tuyệt đỉnh võ công, tuyệt không thể
nào lại gần hắn ba thước, không biết ý của cậu ra sao?

Ngũ Định Viễn thụt lùi một bước, run giọng thốt:

- Ông muốn ta giết Giang Sung?

Lưu Kính không trả lời mà quay sang, chăm chú nhìn Ngũ Định Viễn, ánh
mắt kia không giống cầu khẩn mà như nửa chờ mong, nửa ủng hộ. Ngũ
Định Viễn bị nhìn đến khó chịu, đành cúi đầu thở dốc không yên.

Lưu Kính chậm rãi chuyển rời ánh mắt, thản nhiên nói:

- Đừng sợ, ta tuyệt không ép buộc người. Nếu cậu không tình nguyện, ta
cũng không làm khó dễ.

Ngũ Định Viễn nghe lời này mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.