ANH HÙNG CHÍ - Trang 3177

Thanh âm này hùng hồn hữu lực, làm rung cả màng nhĩ mọi người. Hoàng
Phán quay đầu, đã thấy một phụ nhân thân hình mạnh khỏe, chính là mẹ của
hắn. Hắn liền nháy mắt với mẹ già, thiếu chút còn há mồm kêu to. Chỉ là
lão phụ kia không hiểu, ngạc nhiên hỏi:

- Con nháy mắt làm gì? Chuyện buôn bán hôm nay bị hỏng?

Cố Thiến Hề cười nói:

- Đây chính là Hoàng thái phu nhân sao? Xem bà khí huyết hồng nhuận,
thân thể thật là khỏe mạnh!

Hoàng Phán hừ một tiếng, đang muốn mở miệng cãi thì lão phụ nhân liếc
sang Cố Thiến Hề, đột nhiên giáng cho Hoàng Phán một bạt tai, quát:

- Tiểu tử này, có phải lại sờ loạn cô nương xinh đẹp này chăng? Lần trước
đã đánh mi rồi, giờ này lại ngứa tay nữa?

Hoàng Phán bị đánh đau quá, lớn tiếng nói:

- Mẹ! Trên người có bệnh, sao không ở nhà tĩnh dưỡng!

Lão phụ thở hổn hển nói:

- Ta có bệnh gì? Mi lại dám nguyền rủa mẹ già? Ta đánh nát cái miệng thối
của mi!

Nói xong lại tát tiếp mấy cái. Mắt thấy Hoàng Phán bị mẹ đánh ngã ra đất,
mọi người biết hắn là hạng lừa bịp, nhịn không được buồn cười. Đang lúc
này, Hồng bộ đầu nghe tin chạy tới. Thấy mọi người vây quanh Lư Vân, gã
sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chạy đến quỳ xuống đất, cao giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.