ANH HÙNG CHÍ - Trang 318

- Hồ đại gia, nghe khẩu âm của ngươi dường như là nhân sĩ Thiểm Cam. Ta
nói có sai chăng?

Nếu người ngoài nói lời này chắc chắn Ngũ Định Viễn đã nổi tâm đề phòng,
nhưng hắn thấy Diễm Đình ngọc tuyết đáng yêu, cũng không đa tâm mà
cười một cái, nói:

- Cô nương thông tuệ biết bao, chỉ một câu đã đoán rõ lai lịch của ta.

Diễm Đình thản nhiên cười, nói:

- Hồ đại gia khách khí, ta từng ở tại Tây Lương, biết thói quen cùng khẩu
âm nơi đó.

Ngũ Định Viễn mừng rỡ nói:

- Nguyên lai cô nương là đồng hương của ta, nào, tha hương gặp bạn cố tri,
ta kính cô một chén.

Diễm Đình khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển kiều mỵ nói không nên lời. Nàng
dùng thổ ngữ Tây Lương nói:

- Hồ đại gia, ta cũng kính người một chén.

Ngũ Định Viễn giơ chén lên, nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Diễm Đình bất
giác thở dài. Lần này hắn vội vã rời đi, nghe thổ ngữ Tây Lương thì đột
nhiên nhớ tới cố hương, trong lòng chua xót khó nhịn, chén rượu này đúng
là nuốt không trôi. Đám người cho là hắn nhớ nhà tha thiết, chỉ đành liên
tiếp mời rượu.

Ngoài tiểu khách điếm mưa sa gió giật nhưng bên trong tràn đầy ôn nhu ấm
áp. Ngũ Định Viễn đầy bụng tang thương, người mang oan ức trong lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.