ANH HÙNG CHÍ - Trang 410

Lời còn chưa dứt, đột nhiên lão ngục tốt rút một thanh trủy thủy từ trong
giày đâm tới Lư Vân.

Lư Vân cả kinh, vội đưa tay đẩy mạnh lão cai ngục ra.

Lão ngục tốt té xuống mặt đất, chỉ nghe lão đứt quãng nói:

- Đồ vong ân… Phụ nghĩa. Ta… Ngày đó… Ta cho ngươi một con cá ăn
tết… Ngươi… Ngươi lại đối xử với ta như thế.

Dứt lời liền thấy lão bất động như chết.

Lư Vân nâng lão cai ngục dậy, chỉ thấy trên ngực lão đang cắm trủy thủ. Rõ
ràng khi lão trượt chân đã tự ngộ thương bản thân. Trong lòng Lư Vân áy
náy thầm nghĩ:

- Lão nhân này tâm địa không xấu! Chỉ vì thân trong nha môn nên không
thể không như thế! Ai… Lư Vân ơi Lư Vân. Lão chính là vì ngươi mà phải
chết.

Hắn đứng ngây ra một lúc, thở dài rồi lao ra khỏi nha môn.

Chạy trốn một mạch, may mà không gặp quan sai nào. Lúc này Lư Vân
đang chạy bộ trên đường, chỉ thấy hai bên đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt.
Không ngờ hiện lại là đêm Nguyên Tiêu. Muốn vàn đèn lồng tranh hoa
được treo lên lộng lẫy và huy hoàng.

Lư Vân thân trong hiểm cảnh, nào có tâm tình thưởng lãm. Hắn rẽ vào một
hẻm nhỏ mà chạy, chạy ra ngoại thành liền kiếm một miếu hoang đổ nát
nghỉ tạm. Ban đêm gió lạnh rét căm, Lư Vẫn giống như chim sợ cành cong.
Mỗi khi gió thổi cỏ lay, cành cây xào xạc, hắn lại bị hù cho sắc mặt trắng
bệch. Lúc nào cũng sợ hãi quan sai đuổi tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.