ANH HÙNG CHÍ - Trang 420

môn không gửi công văn đi truy bắt, chỉ cần đợi thêm hai năm là hắn có thể
tham gia ứng thí lần nữa.

Sau khi lên bờ , Lư Vân hỏi thăm người đi đường, mới biết nơi này cách
Dương Châu không xa. Hắn nghĩ Dương Châu phồn hoa đô hội, hẳn là có
thể đáp ứng cuộc sống qua ngày, hỏi rõ đường đi thêm hai ngày, cuối cùng
đã tới Dương Châu đại danh đỉnh đỉnh.

Dương Châu từ xưa phồn thịnh, Lư Vân đã ngưỡng mộ đại danh đã lâu rồi,
Đỗ Mục từng có câu trong bài thơ Khiển Hoài:

"Mười năm chợt tỉnh Dương châu mộng, Còn đó lầu xanh tiếng bạc tình
(1)"

Chính là nói nơi này.

Xưa nay có truyền kỳ, nếu trên người có dắt mười vạn quan tiền, vào tới
Dương Châu mới biết nơi nào thiên đường. Quả nhiên khắp nơi là sông
xanh cờ vàng, theo gió phấp phới bay, ven hai bờ sông đều là tửu lâu kỹ
viện, thuyền hoa lui tới chật cả mặt nước. Lư Vân thi rớt chạy trốn tới đây,
thân không có của cải nghèo rớt mùng tơi, cảm thụ được sự tận cùng của
nghèo hèn. Bên tai chỉ nghe tiếng nhõng nhẽo của kỹ nữ thanh lâu, tửu
khách oanh anh yến yến uống rượu. Từ sau giờ ngọ truyền ra không dứt,
ban đêm thậm chí còn nhiều hơn.

Lư Vân đứng bên bờ nhìn thuyền hoa lui tới trên sông, trong lòng đột nhiên
nghĩ đến khổ cực của người kéo thuyền, chỉ cảm thấy thế gian đen tối.
Khoảng cách giàu nghèo cách xa vô cùng, bất giác khổ sở trong lòng, suy
nghĩ: "Cũng là con người, vì sao lại có sự phân chia cách xa nhau như vậy?
Lão thiên a lão thiên, chẳng lẽ công đạo chính nghĩa chỉ nhỏ nhoi thế này
thôi sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.