Liền đi đến bên cạnh xem xét, chỉ thấy vế trên của câu đối là:
"Ẩm thực khiếm tuyền, bạch thủy khởi năng độ nhật".
Lư Vân ngẫm nghĩ thật kỹ, bỗng gật đầu, thầm nghĩ: "Khó trách không
người đối đáp ra, vế trên này thật sự là kỳ đối a!
Vế trên này có ý nói là:
"Đến bữa không còn thứ gì ăn, đành uống nước suối cầm hơi. Ai da! Nhưng
chỉ uống nước trắng như vậy, lại có thể sống qua ngày sao?"
Rõ ràng lộ ý nghèo khó. Lư Vân đọc đủ thứ thi thư, liếc mắt liền nhìn ra
chỗ lợi hại của cái vế trên này, cái khó của vế trên không phải lộ vẻ chua
xót cho thân phận, mà là thuộc về hành văn xảo diệu.
Cái vế trên chia làm hai câu là "Ẩm thực khiếm tuyền” và “bạch thủy khởi
năng độ nhật". Bốn chữ "Ẩm thực khiếm tuyền" xem ra bất thành văn ý,
nhưng cẩn thận đọc lại thì có diệu dụng trong đó. Chữ "Ẩm(
飲)" nếu tách ra
sẽ là hai chữ "Thực(
食)" và Khiếm(欠)", đọc theo thứ tự sẽ được "Ẩm thực
khiếm" ba chữ liên hoàn, ngoài ra, phía dưới chính là chữ "Tuyền(
泉)" cũng
có thể phân thành hai chữ "Bạch(
白)", "Thủy(水)". Vậy sẽ được là " ẩm
thực khiếm tuyền bạch thủy" sáu chữ liên hoàn, đọc liên tục sẽ được nghĩa
vế trên: "Ẩm thực khiếm bạch thủy, bạch thủy khởi năng độ nhật"
Sáu chữ trước, từng chữ nối tiếp từng chữ, liên tiếp không ngừng, bày tỏ
rằng người ra vế đối nghèo rớt mùng tơi. Xem ra lão cái nọ đích thị đã đến
bước đường cùng, không cam lòng, lúc này mới ra câu quái đối này gây khó
khăn cho đám tài tử Giang Nam.
Lư Vân mỉm cười, thầm nghĩ: "Lão cái này học vấn uyên bác, lại có vẻ
phẫn thế hận tục, nếu có cơ hội, phải bái kiến mới được".