ANH HÙNG CHÍ - Trang 456

- Bùi huynh chê cười, hài tử này thực là thư đồng của ta.

Bùi Nghiệp gắt một cái, nói:

- Đã đến nước này, ông lại còn dấu ta, còn tưởng là ta là lão già vô tri sao?

Cố Tự Nguyên dốc sức liều mạng giải thích nhưng Bùi Nghiệp đâu chịu tin,
nếu Lư Vân chỉ là một thư đồng nho nhỏ, há có thể có ý văn khéo léo như
thế sao? Cố Tự Nguyên nói đến miệng đắng lưỡi khô vẫn là khó mà khiến
người tin tưởng.

Bùi Nghiệp thấy Cố Tự Nguyên vẫn là không nhận, liền tự cười cười, nói:

- Được rồi được rồi, vô luận hài tử này là ai thì cuối cùng đã đối chỉnh được
cái vế trên này, đã giúp ta một đại sự.

Nói xong vẫy tay về Lư Vân, nói:

- Hài tử ngươi tới đây.

Lư Vân theo lời đến gần, khom người nói:

- Đại nhân có gì phân phó?

Bùi Nghiệp cười nói:

- Ngươi vừa giúp ta một việc khó, ta rất cảm kích. Ngươi muốn có đồ vật
gì? Để ta liền thưởng cho ngươi.

Lư Vân khẽ lắc đầu, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.