ANH HÙNG CHÍ - Trang 479

thuyền ngắm cảnh, chợt thấy Cố Tự Nguyên ngồi đơn độc trên mũi thuyền,
Lư Vân sợ quấy rầy, vội tránh vào khoang.

Lại nghe Cố Tự Nguyên kêu lên:

- Phong cảnh trước thuyền thật đẹp, mau tới đây hầu ta.

Lư Vân thầm nghĩ: "Cuối cùng vẫn để Cố bá bá nhìn thấy".

Đành phải đi tới, xuôi tay khom người đứng phía sau Cố Tự Nguyên.

Không gian yên lặng, chỉ nghe tiếng nước sông vỗ nhè nhẹ vào thân thuyền,
một hồi lâu sau Cố Tự Nguyên vẫn bất động. Lư Vân đang muốn lên tiếng
thì chợt nghe Cố Tự Nguyên thở dài, ngửa mặt lên trời ngâm nói:

- Trước rượu nên hát, Đời người bao lâu? Giống như sương sớm, Ngày qua
khổ đau.

Lư Vân đọc sách rất nhiều, biết Cố Tự Nguyên đang ngâm chính là bài
"Đoản ca hành" của Tào Tháo, chỉ không biết vì sao lão than khổ. Cố Tự
Nguyên chậm rãi quay đầu nhìn Lư Vân, nói:

- Ngươi tuy còn trẻ nhưng học vấn khá uyên bác, có biết Tào Tháo làm bài
từ này trong tâm cảnh thế nào không?

Lư Vân nói:

- Nghe nói Mạnh Đức lấy bài 'Đoản ca hành " này, biểu lộ cho thiên hạ rằng
mình chỉ có lòng như Chu công, chứ không có ý soán ngôi đoạt vị.

Cố Tự Nguyên gật đầu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.