ANH HÙNG CHÍ - Trang 480

- Đúng vậy a! trong triều hiện nay có không biết bao nhiêu đại thần muốn
học Chu công kia. Ai ai cũng tự cho mình là hiền tài, nhưng trung gian
trong đó thì có ai ngờ a!

Lư Vân nghe lời này có thâm ý, nhất thời liên tục gật đầu mà không dám
hỏi nhiều.

Cố Tự Nguyên nhìn ánh trăng trong nước, nói:

- Cố Tự Nguyên ta cả đời công danh, từng đỗ trạng nguyên, làm quan đến
Thị lang, tính ra vinh hoa phú quý đã không tiếc nuối, nhưng thật ra đêm
đêm vẫn còn điều canh cánh trong lòng, Ai…..

Lư Vân thấy lời lẽ của lão có phần bùi ngùi, không biết có chuyện ưu
thương gì. Liền hỏi:

- Không biết đại nhân có tâm nguyện gì?

Cố Tự Nguyên đưa mắt nhìn nước sông, thở dài nói:

- Ta không có nhi tử để mà hương khói có, chỉ có một ái nữ. Nghĩ tới bản
thân ta đã già, ý muốn có người nối dõi tông tường cũng phai nhạt, ai ngờ
nửa năm qua này, ta. . . ta thường suy nghĩ, nếu có nhi tử thì vẫn tốt hơn.

Vừa nói quay đầu nhìn Lư Vân, trong đôi mắt lại như có lệ.

Lư Vân cảm thấy rùng mình, run giọng nói:

- Đại nhân… ý của đại nhân là…

Cố Tự Nguyên vuốt đầu Lư Vân, thở dài nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.