- Tiểu Lan, nàng bao che khuyết điểm như vậy sao? Bùi Thịnh Thanh đánh
người như vậy, nàng đã không quản, không ngờ lại còn đe dọa Vân nhi,
cấm không để hắn nói cho ta biết! Nàng... Ngươi là cái giống gì?
Nhị di nương hoa dung thất sắc đi tới trước người Cố Tự Nguyên, nước mắt
chảy xuống khóc ròng nói:
- Lão gia, vì chút chuyện nhỏ mà mắng ta ngay trước mặt hạ nhân thế sao?
Cố Tự Nguyên quát:
- Đánh người trọng thương, ngươi còn nói là việc nhỏ?
Nhị di nương nước mắt như mưa, nói:
- Lão gia, ta... Ta không phải hoàn toàn mặc kệ, ta đã gọi quản gia cấp cho
hài tử này một số tiền, lại bảo người thay hắn làm việc, để hắn dưỡng
thương cho tốt. Lão gia còn muốn sao? Chẳng lẽ muốn ta phải quỳ xuống
xin lỗi hắn sao?
Cố Tự Nguyên nghe nàng nói đáng thương, khí giận cũng tiêu tan vài phần.
Lão thở dài, nói:
- Ngươi không bảo Thịnh Thanh xin lỗi Vân nhi, chính là không đúng.
Nhị di nương khóc ròng nói:
- Lão gia, ta chẳng qua là một di nương của Cố gia, ta dựa vào cái gì mà
bảo đại thiếu gia của Bùi gia đến nhận lỗi? Lão gia, ta còn không biết giao
tình giữa người cùng Bùi lão gia thế nào sao? Ta có thể phá hủy mối giao
tình này sao?