Cố Tự Nguyên nghĩ lại, lời của Nhị di nương không phải hoàn toàn vô lý,
đành thở dài một tiếng, nói:
- Thịnh Thanh hài tử này, ai! Ta kỳ vọng cao đối với hắn như vậy, thế
nhưng hắn lại làm ra sự tình này.
Khẩu khí của lão đã dịu đi rất nhiều. Nhị di nương thấy lão gia đã nới lỏng,
trong lòng vui vẻ, liền nói:
- Vậy chúng ta nghĩ biện pháp gọi Thịnh Thanh đến vấn tội, ngày sau bồi
thường Vân nhi cho tốt, được chăng lão gia?
Cố Tự Nguyên gật đầu nói:
- Như thế được rồi. Tiểu Lan, nàng tới khuyên nhủ Vân nhi, đừng để hắn
đòi đi nữa.
Nhị di nương ngạc nhiên nói:
- Hắn muốn đi, thật vậy chăng?
Cố Tự Nguyên thở dài một tiếng, gật đầu.
Nhị di nương ồ một tiếng, đi tới bên người Lư Vân, hỏi:
- Ngươi muốn đi, tại sao? Ngươi hận ta đối đãi không tốt với ngươi sao?
Lư Vân lắc đầu nói:
- Lư Vân không dám.