ANH HÙNG CHÍ - Trang 640

- Ta đã ướt toàn thân rồi, có đi tới nơi chân trời vẫn ướt thôi.

Cố Thiên Hề đưa hai tay bụm mặt, để mặc cho chiếc dù rơi xuống đất, nức
nở mà khóc:

- Thế gian phong ba hiểm ác. Công tử…Chàng…Chàng phải tự bảo trọng!

Lư Vân lặng lẽ nhặt chiếc dù lên, đặt vào tay Cố Thiên Hề rồi quay người
bước đi.

Nhìn thân ảnh hắn khuất dần, trong lòng Cố Thiên Hề đau đớn. Dòng lệ
nóng bỏng ướt dẫm hoa dung, chẳng biết đời này hai người còn có thể gặp
lại hay không.

Lòng Lư Vân ngổn ngang tâm sự, bước đi trong đêm mưa tới ngoại thành,
tránh mưa trong ngôi miếu đổ nát, mở bọc đồ Cố Thiên Hề đưa cho hắn thì
thấy bên trong có tiền, lương khô cùng quần áo. Tất cả tấm chân tình của
nàng đều gửi cả vào trong đó.

Lư Vân vuốt ve đồ vật trong đó tựa như giai nhân đang ở bên cạnh, hắn
nhìn ngôi miếu đổ nát, nhìn ra bóng đêm thì lòng cô quạnh, ngoài ôm chặt
chiếc túi Cố Thiên Hề đưa cho thực sự không biết làm gì.

Đau lòng rốt cuộc vẫn là đau lòng, hắn không kìm nữa mà mặc cho nước
mắt lã chã rơi xuống.

Thẳng đến thời khắc chia lìa cuối cùng, hắn mới hiểu được. Cố Thiên Hề
quan trọng với bản thân đến nhường nào. Hắn vĩnh viễn không thể quên.
Trong những tháng ngày hèn mọn đó, từng có một thiếu nữ cao quý đến bên
và yêu thương một kẻ đào phạm như hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.