ANH HÙNG CHÍ - Trang 642

Mấy ngày sau, Lư Vân đã tới một huyện thành nho nhỏ, liền tìm một nơi sơ
sài tạm thời ở lại. Hắn mượn một con dao bổ củi của một nhà gần đó, sau
đó đi chặt trúc làm một gánh hàng, có ý định bán mì để duy trì mưu sinh.
Hắn lại đi mượn của nhà nọ một lượng bạc, người nọ thấy hắn khí vũ hiên
ngang, nói năng cao nhã nên nguyện giúp một tay.

Lư Vân ở chỗ này bán mì được nửa tháng, tay nghề ngày càng tinh thâm,
khách nhân nếm qua mì đều tán dương. Một đồn mười, mười đồn trăm, sinh
ý ngày càng phát triển. Khoa cử không thành nhưng bán mì lại rất thuận lợi.
Đúng là “Có lòng trồng hoa hoa không mộc, vô tình cắm liễu liễu lại xanh”.

Mỗi ngày đi qua Lư Vân đều bận rộn ở bên ngoài, không lâu sau đã trả
được số bạc đi mượn. Hắn thấy cư dân ở đây chất phác, lại không thiếu
khách nhân quen thuộc nên tính an cư lạc nghiệp tại chỗ này.

Ngày hôm sau, khi đang chào hỏi khách nhân thì chợt nghe một tiếng pháo
nổ ở phía xa xa, tiếp theo là tiếng chiêng trống vang lên. Lư Vân ngẩn ngơ,
không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lại nghe một khách nhân ăn mì nói:

- Ây da! Trương gia ở đường lớn Bát Bảo thật sự rất cao minh, đã có người
đoạt được Giải Nguyên (1) rồi đó.

Người còn lại cả kinh nói:

- Thật thế sao?

Khách nhân kia nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.