ANH HÙNG CHÍ - Trang 644

Một khách nhân cả kinh nói:

- Này ! Chớ vội đi, chúng ta còn chưa trả tiền.

Nhưng Lư Vân sớm đã đi xa.

Ngày lại ngày trôi qua, Lư Vân với một gánh mì lần lượt đi qua các hương
trấn. Ánh mắt của hắn bình thản, đem mọi đau thương nén ở trong lòng.
Hắn không có chỗ ở cố định, lúc nhàn hạ thì luyện khí tập võ, có lúc lại ăn
ngủ ngoài trời cùng thiên địa.

Ngày hôm đó, Lư Vân gánh mì đến bên bờ Thái Hồ, du khách tứ phương
tới đông như mắc cửi. Phong cảnh tươi đẹp, thực sự là một chỗ bán hàng
tốt. Lư Vân liền thổi lửa bày bát đũa chờ khách nhân. Hắn ngồi trên ghế
lẳng lặng nhìn về mặt hồ xa xa, nhất thời ngẩn ngơ.

Hắn đang ngẩn người thì nghe có tiếng kêu:

- Chủ quán! Cho hai bát mì.

Lư Vân thấy hai nam tử, một người có chòm râu thô cứng, người còn lại thì
gương mặt xanh trắng, xem thân hình thì sức ăn của hai người này không
nhỏ.

Lư Vân vội tiến lên mời nói:

- Hai vị đại gia, trước tiên nghỉ ngơi một lát, chờ tiểu nhân nấu rồi đem lên.

Chỉ một lát, hai bát mì đã được làm xong. Lư Vân liền đem tới cho hai vị
khách nhân. Hai người kia kéo ghế qua bắt đầu ngồi ăn, vị khách nhân mặt
đầy râu lớn tiếng khen:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.