ANH HÙNG CHÍ - Trang 663

Lục gia thản nhiên nhận lạy của hắn, nói:

- Mọi chuyện cứ tùy duyên đi, không nên câu nệ làm gì.

Nói xong liền đi tới nâng Lư Vân lên, hai người nhìn nhau không biết nói gì
nữa.

Lư Vân cảm thấy khó khăn, thở dài một tiếng rồi quàng gánh mì lên vai,
quay người bước đi.

Giải Thao liền đuổi tới, kêu lớn tiếng:

- Lư huynh đệ khó lắm mới tới đây, sao không tới sơn trại chơi vài ngày, để
chúng ta tận tình gia chủ?

Lục gia chỉ lắc đầu ngăn cản.

Lư Vân gánh đi một đoạn đường xa, càng đi trong lòng càng buồn khổ. Hắn
không nỡ cô phụ hảo ý của Lục gia, có điều một thân đọc sách thành hiền,
sao có thể đi làm đạo phỉ được? Dương Châu ở không được, Sơn Đông
cũng không thể trở về. Song Long trại thì càng không thể đến, Lư Vân chỉ
thấy thiên hạ rộng lớn mà không có chỗ chứa bản thân. Nghĩ đến đây, nhất
thời nước mắt chảy dài. Nắng chiều chiếu vào thân ảnh cô độc của hắn, cảm
giác bi thương không nói nên lời.

Mấy tháng nữa lại trôi qua, Lư Vân tự biết công phu quyền cước còn kém,
mỗi ngày đều không ngừng luyện công, coi như giải sầu trong tuế nguyệt
đằng đẵng. Chỉ có đắm mình vào trong võ học, hắn mới có thể quên hết mọi
đau khổ trong đời.

Ngày hôm đó khi Lư Vân đang luyện công, đột nhiên đánh ra một chưởng
vào một tàng cây, chưởng phong chấn động làm cành cây rung lên mãnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.