ANH HÙNG CHÍ - Trang 662

- Ngươi cho rằng chúng ta chỉ là đám thổ phỉ thôi sao? Hai mươi năm trước,
ta cũng từng là một trung lương.

Thường Tuyết Hận nhảy dựng lên mắng:

- Lão đại! không cần nhiều lời với tên cổ hủ này! Ta kháo, chỉ một tiểu tử
hồ đồ, để lão tử chém một đao làm thịt hắn.

Nói xong liền rút đao ra khỏi vỏ, chém về phía Lư Vân. Giải Thao thấy hắn
xúc động như vậy thì đưa tay kéo lại, nói:

- Ngươi luôn lỗ mãng như vậy, chúng ta hãy nghe Lục gia phân phó.

Lục gia nhìn về hồ nước ở phía xa xa. Chỉ thấy sóng nước dập dềnh vạn
mẫu, non song tươi đẹp mà lẫn cảm giác thê lương. Lão yên lặng trong chốc
lát rồi nói:

- Về sau tiểu huynh đệ định như thế nào, chẳng lẽ muốn bán mì cả đời sao?

Lư Vân nhớ đến Cố Thiến Hề thì trong lòng chua xót, lắc đầu thở dài:

- Ta cũng không biết nữa, dù sao cũng cần phải sống, không phải sao?

Lục gia nghe lời hắn có vẻ uể oải, liền hòa nhã nói:

- Về sau nếu ngươi gặp chuyện phiền phức thì cứ đến Thái Hồ Song Long
trại, chúng ta vẫn mở rộng cửa chào đón ngươi.

Trong lòng Lư Vân cảm động, lập tức quỳ xuống vái lạy mấy cái, nói:

- Đại ân không lời cảm tạ hết được, chỉ mong ngày sau có thể báo đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.