ANH HÙNG CHÍ - Trang 739

- Lư mỗ thân không của nả, ngay cả thể diện trọng trách cũng không có,
thiên hạ còn có chỗ nào mà không thể đi chứ?

Ngũ Định Viễn đại hỉ. Trên đường nếu có người làm bạn, không lo không
có người chiếu ứng lẫn nhau. Hắn đang muốn cười ha hả thì chợt nhớ tới
những nguy hiểm trên đường.

Không muốn tình cảnh Lư Vân lại giống như đám người Linh Âm, Lí Thiết
Sam. Hắn lắc đầu thở dài:

- Lư huynh đệ, ngươi đối đãi với ta tận tình như thế. Ngũ mỗ càng không
thể hại ngươi. Chạy trốn lần này không hề đơn giản, có thể nói là nguy
hiểm trùng trùng. Ai. . . Hai ta vẫn nên mỗi người một ngả thì hơn.

Nói xong nói cúi đầu, vẻ mặt đầy uể oải.

Lư Vân lắc đầu, cười nói:

- Ngũ huynh chớ khách khí như vậy. Lư Vân chỉ có một thân đơn độc, dù
chết ở ven đường cũng không cần ai đến lượm thi thể. Sinh là sinh mà tử là
tử, lại có cái gì phải sợ?

Khi nói thì hắn liền đi ra cửa miếu, tiếp theo quay đầu chờ Ngũ Định Viễn
đồng hành.

Ngũ Định Viễn thấy hắn hào sảng như thế thì vô cùng cảm động. Trong lúc
kích động thầm nghĩ rằng. Ngày sau nếu đào thoát được, bất cứ giá nào
cũng tận lực báo ân Lư Vân một phen.

Lúc này tánh mạng nguy cấp, hai người bất chấp mưa to như trút nước liền
chạy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.