ANH HÙNG CHÍ - Trang 883

Lư Vân một mình đứng trong đại sảnh, nghe tiếng mọi người uống rượu
đàm tiếu xa xa, oanh ẩm không ngừng truyền đến khiến tâm tình trở nên
lạnh lẽo. Hắn đi ra nội viện, ngẩng đầu nhìn sao trời. Không hiểu sao trong
đầu chợt thấy trống trải, không ngờ nước mắt chảy ra.

Lư Vân thở dài thầm nghĩ:

- Ta đang bị sao thế này? Có thể còn sống sót, vậy không phải tốt rồi sao?

Hắn lau nước mắt, phát giác bụng đã đói thì đưa tay sờ lên đai lưng. May là
trong túi tiền có chút bạc vụn. Xem ra Ngũ Đình Viễn rất chăm lo, đã sớm
chu toàn tiền bạc để hắn sử dụng. Lư Vân mỉm cười, đang muốn quay
người rời đi thì lại nghĩ tới Ngũ Đình Viễn. Hai người cùng chung hoạn nạn
sinh tử, không phải chuyện đùa, liền trở lại sảnh đợi hắn ra rồi tính.

Qua gần nửa canh giờ, Ngũ Đình Viễn mới đi ra. thấy Lư Vân đứng đơn
độc ở sảnh thì ngạc nhiên nói:

- Sao vậy? Không có người mời đến Lư huynh đệ dùng bữa?

Lư Vân mỉm cười, nói:

- Ngũ huynh, đừng nói những lời này, ta nên đi thôi.

Ngũ Định Viễn gật đầu nói:

- Hóa ra Lư huynh đệ là đói bụng. Cũng tốt, làm đại ca mời khách, chúng ta
ra phố uống rượu.

Lư Vân lắc đầu, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.