ANH HÙNG CHÍ - Trang 893

- Không phải người thì còn là ai? Cố đại nhân mới nhậm chức Binh bộ
thượng thư, ai ai trong triều cũng phải nể mặt. Ngay cả Liễu hầu gia của
chúng ta cũng tới chúc thọ, khỏi phải nói thêm rồi.

Lư Vân bấn loạn. Thấy khách tới lui đều trang phục chỉnh tề, cử chỉ bộ
dáng đầy lễ nghĩa liền cảm thấy mặc cảm. Ngũ Định Viễn không nói nửa
lời, chỉ cúi người ứng phó qua loa. Một lúc lâu sau, khách đến đông đủ liền
dựa vào tuổi tác vai vế mà ngồi vào các bàn tiệc. Lư Vân quan sát đám
đông thì xuất thần. Các đại quan đều tươi cười. Cố Tự Nguyên đã già hơn
trước khá nhiều, lưng cũng hơi thấp xuống. Vẻ mặt đầy tươi cười nhưng đã
đầy nếp nhăn, hiện rõ dấu ấn của thời gian.

Đột nhiên một gã gia đinh đi tới, nói với Lư Vân:

- Xin hỏi quý tính đại danh công tử, mời ngài vào chỗ!

Lư Vân giật mình, lúc này lại chẳng biết Ngũ Định Viễn đã chạy đi đâu. Lư
Vân sợ gia đinh Cố gia nhận ra hắn thì vội ngoảnh mặt đi, không nói gì mà
tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Trước kia hắn mang danh đạo tặc bị đuổi khỏi Cố phủ, thực cảm thấy có lỗi
với sự ưu ái của Cố Tự Nguyên, quả thực không muốn gặp lại lão.

Giờ đây hắn đứng ngồi không yên nhưng lại không nỡ rời đi. Vì cái gì chứ?
Lòng Lư Vân chua xót, ra sức lắc đầu. Hắn không muốn nghĩ nhiều mà
cũng chẳng dám nghĩ.

Trên bàn bày ra vô số sơn hào hải vị, khách nhân thoải mái ăn ruống đàm
tiếu. Bàn của Lư Vân ngồi phần lớn là đám tùy tùng. Bọn họ liên tục mời
rượu phiếm chuyện, xem ra quen biết đã lâu. Lư Vân không có tâm tư nói
chuyện, chỉ cúi đầu trầm mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.