ANH HÙNG CHÍ - Trang 902

- Vị Lư công tử nọ hành sự thật lỗ mãng. Mỗi ngày không đi làm việc thì
thôi, nhận được tiền lương Mã cung thủ thì cả ngày uống rượu vui đùa.
Nhìn bộ dáng của hắn như người đọc sách, thật không biết là đọc sách ở nơi
nào.

Trong thư phòng còn một người khác. Âm thanh như của gã quản sự, nghe
nói:

- Dường như Lư công tử là ân nhân cứu mạng của lão gia chúng ta, lão gia
dung túng cho hắn như vậy cũng là muốn báo đáp ân tình.

Lư Vân nghe bọn họ nói đến bản thân mình. Vô tình từng câu đối đáp đều
lọt vào trong tai.

Quản gia hừ một tiếng, nói:

- Đầu năm nay làm người tốt thật khó khăn! Nghe nói lão gia hao phí tâm
lực thật lớn, muốn đưa tiểu tử này vào trong phủ Liễu tướng quân làm quan.
Nào biết tiểu tử này dốt đặc cán mai, không ngờ lại dám dùng lời ngông
cuồng sai trái trong phủ tướng quân. Hại lão gia bị người trách cứ một trận,
ngươi nói có nên giận hay không?

Quản sự lấy làm kinh hãi, nói:

- Ta có nói chuyện vài lần cùng Lư công tử. Người này quả thật có chút
kiến thức, sao chẳng hiểu thế sự mà dẫn đến tai vạ như thế!

Quản gia hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Hắn có kiến thức? Ta cho ngươi biết, tiểu tử này vốn là kẻ bán mì tại Ngõ
Vương phủ! con mắt ngươi để đi đâu rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.