ANH HÙNG CHÍ - Trang 918

Nói xong chỉ về một chỗ. Lư Vân nghển cổ nhìn ra xa, chỉ thấy cung điện
lớn nhỏ trùng điệp hùng vĩ, kiến trúc dày đặc quy mô lớn lao. Bất luận là
địa phương nào trong thiên hạ cũng không thể so sánh.

Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời cười dài, nói:

- Lư công tử, mặc cho hoàng đế lão tử lớn đến cỡ nào, lúc này vẫn phải ngủ
ở dưới chân hai người chúng ta! Ha ha! Ha ha! Ta chửi con bà nó là con
gấu!

Lư Vân cả kinh ngây người, dù hắn cá tính cương cường, lại nhiều gặp
nghịch cảnh nhưng chưa từng cuồng ngôn đại nghịch như thế, nhất thời ngơ
ngác nhìn Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời, ngâm nga:

- “Tự ấu tằng công kinh sử, Trưởng thành diệc hữu quyền mưu. Kháp tự
mãnh hổ ngọa hoang khâu, Tiềm phục trảo nha nhẫn thụ”

Lư Vân biết mấy câu từ xuất từ "Tầm Dương Lâu Ký " từng một thời cực
thịnh. Chỉ là ba mươi năm trước đã bị triều đình cấm cố, rất ít người còn
dám đề cập. Mấy câu từ có ý rằng: "Ta thuở nhỏ dùi mài kinh sử. Lớn lên
kiêm cả quyền mưu. Giờ phải cọp dữ ẩn mình nơi gò hoang. Im hơi lặng
tiếng mà mài móng vuốt, chờ đợi một ngày bạo phát”

Tần Trọng Hải lại ngâm nga:

- " Bất hạnh thích văn song giáp. Na kham phối tại Giang Châu. Tha niên
nhược đắc báo oan cừu. Huyết nhiễm Tầm Dương giang khẩu!"

Ý tứ mấy câu này cũng không khó hiểu, chính là: “Nào biết ta bị biến thành
tội nhân, lưu vong đến Giang châu làm tù phạm, trên mặt còn bị khắc chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.