ANH HÙNG CHÍ - Trang 925

- Sao... Thế là thế nào? Mấy ngày nay ta không gặp hắn, lại xảy ra sự tình
này?

Quản gia khuyên nhủ:

- Lão gia, họ Lư có chút ân tình nhỏ cùng người, lại ăn không ngồi rồi trong
phủ đã lâu mà không được việc gì. Kẻ như thế muốn đi, người cần gì lo
lắng?

Ngũ Định Viễn nghe vậy giận dữ quát:

- Nói bậy! Hắn là huynh đệ sinh tử của ta, cùng qua cam khổ cùng trải hoạn
nạn. Tất cả những thứ ta đang có, đều do hắn dùng mạng sống đổi lấy! Hôm
nay hắn không từ mà biệt, đích thị cảm thấy ta bạc đãi hắn, bảo ta sao
không lo lắng?

Quản gia thấy Ngũ Định Viễn nổi giận, liền vâng vâng dạ dạ mà đi.

Ngũ Định Viễn bối rối, chạy vội ra cửa đi tìm Lư Vân. Tìm tới mấy chỗ tửu
điếm ngày thường Lư Vân hay lui tới nhưng không thấy. Mất hết một ngày
vẫn có không tin tức gì. Hắn than một tiếng rồi đi vào một khách điếm, gọi
một vò rượu lâu năm độc ẩm.

Ngũ Định Viễn uống vài chén, thầm than:

"Cũng do mấy ngày nay ta phiền não công vụ, lại sơ sót với Lư huynh đệ.
Ta cùng han giao tình như giao mạng. Không ngờ hắn không từ mà biệt. Ai,
thật sự là..."

Hắn uống một hớp rượu, lại nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.