ANH HÙNG CHÍ - Trang 940

Hác Chấn Tương nhấp một ngụm trà, đột nhiên thở dài nói:

- Tất cả là tọa hóa trêu người, ta cũng không tự làm chủ được.

Ngũ Định Viễn nghe hắn có ý ôn chuyện cũ. Trong lòng yên tâm một chút,
liền hỏi:

- Sao lại nói thế? Chẳng lẽ Hác giáo đầu đã đắc tội với người ta?

Nghe lời của Hác Chấn Tương như là đến bước đường cùng mới ủy khuất
hành sự dưới trướng Cẩm Y Vệ. Nhưng người này hành sự trầm ổn, theo lý
không thể phát sinh chuyện như thế, Ngũ Định Viễn thầm lấy làm kỳ.

Lại nghe Hác Chấn Tương thở dài một tiếng, nói:

- Không dối gạt Ngũ bộ đầu, trước hai năm ta gặp chuyện bất bình tại Sơn
Đông, thấy một gã phú gia công tử trêu chọc một nữ nhân thì tiện tay ngăn
trở, giáo huấn cho tiểu tử nọ một hồi.

Ngũ Định Viễn biết bản lĩnh của Hác Chấn Tương rất cao, lập tức mỉm cười
nói:

- Tên vô lại này gặp phải Hác giáo đầu, thực là xui xẻo cho hắn.

Hác Chấn Tương cười khổ nói:

- Ai xui xẻo còn không biết! Ta đã ra tay đánh một kẻ không nên đụng vào,
chính là hài tử của Đề đốc Sơn Đông.

Ngũ Định Viễn ở tại công môn đã lâu. Nghe thì biết lần này Hác Chấn
Tương gặp phải đại phiền toái. Hắn cười thảm lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.