ANH HÙNG CHÍ - Trang 942

quá, liền ra tay đánh chết hai người ngay tại trận, ngay trong đêm liền bị bắt
vào trong đại lao. Cả nhà khóc đến tận trời, lại không có biện pháp cứu ta.

Ngũ Định Viễn mắng:

- Đáng giận cho đám vô lại táng tận lương tâm. Nếu ta còn làm bộ khoái,
không một mẻ bắt hết bọn chúng thì không chịu được!

Hác Chấn Tương cười khổ nói:

- Nghĩ đến khi xưa là ta giáo tập của các bộ đầu, giờ hổ lạc bình dương bị
chó khinh, nằm chịu đòn hiểm trong lao Hà Nam. Đám quan sai hành hạ ta
rất lợi hại, cơm không được ăn, qua năm ngày thì huyện quan liền áp giải ta
ra ngoài đòi chém.

Ngũ Định Viễn nghe tới chỗ này thở dài một tiếng, im lặng không nói.

Hác Chấn Tương lại nói:

- Ngày ấy lúc ra pháp trường, ta biết mình phải chết thì trở nên dứt khoát
sảng khoái, trên đường ta còn cười dài ca hát. Nhìn thấy cả nhà già trẻ đứng
bên cạnh khóc lóc, tâm tình ta dù khổ sở nhưng dù sao cũng phải chết,
không muốn níu kéo gì. Đến pháp trường, thấy có hai người giám trảm.
Một người là huyện quan, kẻ còn lại mặc trang phục Cẩm Y Vệ.

Ngũ Định Viễn rùng mình, liền nói: - Người nọ là An Đạo Kinh!

Hác Chấn Tương gật đầu nói:

- Chính là An Thống lĩnh. Dù sao ngày ấy ta muốn chết cho nhanh, không
quản ai là ai liền ghé đầu xuống dưới đất, liên mồm thúc giục đao phủ,
muốn hắn xuống tay gọn gàng một chút. Đao phủ kia thấy ta yêu cầu thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.