ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 103

chảy xuôi, vượt qua bình nguyên mênh mông vô bờ, đi qua đêm tối dài mà
vắng lặng, cuối cùng đi tới một khu rừng với một chút tia nắng bình minh.

Mèo mẹ đã vắt kiệt một chút sức lực cuối cùng, bộ lông trắng xinh đẹp

trên người cũng dính đầy bụi đất, trở nên bẩn vô cùng, đã không còn khí
chất cao nhã đẹp đẽ quý giá nào nữa. Nó nằm trên mặt đất, móng vuốt nhỏ
mềm chăm chú ôm chặt Hoàng Dật, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm,
trong ánh mắt mệt mỏi rã rời tràn đầy yêu thương.

Liếm liếm, nó chậm rãi nhắm hai mắt lại, dần dần ngủ đi.

Lúc này, phương xa nổi lên một tia nắng ban mai, một ngày mới đã bắt

đầu rồi.

Hoàng Dật dựa vào trong lòng mèo mẹ, cảnh giác nhìn rừng cây bốn

phía.

Rừng cây này nguy cơ tứ phía, nói không chừng lúc nào nguy hiểm sẽ

phủ xuống, hắn là người chơi, chết rồi có thể sống lại. Nhưng mèo mẹ là
NPC, chết rồi rất khó sống lại, cần dùng đến vật phẩm trân quý như Sinh
Mệnh Chi Thủy, hiện giai đoạn căn bản không kiếm được. Cho nên, mèo
mẹ mà chết, hầu như là không cách nào sống lại.

Hoàng Dật muốn mau mau lớn lên, phương thức truyền thống là đánh

quái thăng cấp, nhưng hiện tại hắn hiển nhiên là không giết được bất luận
con quái nào. Hơn nữa hắn hiện tại là một con mèo, có chứa nhiều bất tiện,
hắn chỉ có móng vuốt không có tay, không cầm được vũ khí; hắn không
phát ra âm thanh của nhân loại, không cách nào ngâm chú ngữ của kỹ năng.
. . Nói chung, tất cả thực lực của hắn cơ bản đều bị ngăn chặn, không cách
nào phát huy ra.

Xem ra, chủng tộc hi hữu đỉnh cấp này không phải dễ làm như vậy,

hiện tại vừa sinh ra thì phải đối mặt một đống chuyện phiền toái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.