ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 1770

"Tôi?" Người thợ săn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, ngữ khí có

chút cảm khái, "Tôi là bởi vì một người."

"Anh tựa như đã ở khu vực dã ngoại rất lâu." Hoàng Dật nhìn thợ săn

nói, khí chất của hắn ta tuyệt đối là thời gian dài ở khu vực dã ngoại bồi
dưỡng ra, giống như là dã nhân chân chính, người bình thường tại khu vực
dã ngoại vài ngày không có khả năng sẽ biến thành như hắn ta được.

"Thật ra tôi trước đây là bình thường sinh hoạt trong thành trấn, bốn

năm tháng nay tôi một mực lưu lạc trong hoang dã, không có thấy qua
người khác, anh là người đầu tiên tôi thấy được!" Người thợ săn nói xong,
lắc đầu nở nụ cười một tiếng, "Thật ra nhớ tới, người cuối cùng tôi nhìn
thấy có địa vị còn không nhỏ, anh nhất định nghe nói qua."

"À? Hắn là ai vậy?" Hoàng Dật nhướng mày một cái, có hứng thú hỏi

thăm.

"Miểu Sát." Người thợ săn nặng nề nói ra hai chữ, sau đó nhắm hai

mắt lại, một lát sau mới mở ra, dường như hai chữ này ở trong lòng hắn là
một bóng ma gì, "Tôi là bởi vì hắn, cho nên mới một mực lưu lạc trong
hoang dã."

Trong lòng Hoàng Dật hơi máy động, không ngờ rằng lại ở ngôi miếu

đổ nát trong đêm mưa sa gió giật, nghe một người hoàn toàn không có ấn
tượng, nói ra tên của mình.

Hắn không khỏi nhớ lại, bốn năm tháng trước hắn vừa mới gia nhập

Thế Giới Thứ Hai, tựa như không có phát sinh cái gì với nhiều người,
nhóm người nhìn thấy sớm nhất, cũng là Trần Úc Tịch bọn họ. Bất quá bọn
họ đều đã bị giết luân hồi, không thể xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa người
trước mắt cũng rất xa lạ, không giống như Trần Úc Tịch ba người kia.

Lúc này, Hoàng Dật mang theo khẩu trang, thợ săn là không nhận ra

hắn. Hắn bất động thanh sắc hỏi thăm: "Anh và hắn từng có ân oán?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.