ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 1769

Hoàng Dật có chút ngoài ý muốn, trong hoang sơn dã lĩnh này theo lý

không có bất luận nhân loại nào, nhưng không ngờ rằng trong một đêm
mưa sa gió giật, sấm dữ mưa rền, tại một ngôi miếu đổ nát, lại xuất hiện
ánh lửa. Đối mặt một màn quỷ dị này, hắn không khỏi cẩn thận lên, lập tức
từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một cái khẩu trang, đem khuôn mặt của mình
che khuất, sau đó tiến vào ngôi miếu đổ nát.

Tiến vào miếu đổ nát, Hoàng Dật rốt cục thấy rõ tình hình bên trong.

Ở giữa ngôi miếu đổ nát là một đống lửa, có một người nam khoác da

thú ngồi bên cạnh, hắn ta tựa như quanh năm sinh hoạt tại khu vực dã
ngoại, da thô ráp ngăm đen, cơ thể tinh tráng, sau khi là một thanh trường
cung, bên hông là một đoản đao, thấy dáng dấp hẳn là một thợ săn.

Lúc này, hắn ta đang chuyên chú nướng một con thỏ rừng trên lửa, con

thỏ rừng đã biến thành màu vàng, dầu trơn nhỏ xuống, rơi vào đống lửa,
phát sinh âm thanh xè xè, trong không khí tràn ngập mùi thịt, trong đêm
mưa có vẻ càng mê người.

Thợ săn quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, sau đó nhàn nhạt gật đầu:

"Không ngờ rằng tại hoang sơn dã lĩnh, còn có thể gặp được người khác,
gặp phải cũng là duyên phận, người anh em đến đây ngồi đi!" Ánh lửa chập
chờn chiếu vào trên người của hắn, làm khuôn mặt của hắn nổi bật lúc sáng
lúc tối.

Hoàng Dật vỗ vỗ nước mưa trên người, sau đó đi qua, ngồi xuống bên

cạnh lửa trại.

"Người anh em, anh tới khu rừng núi hoang vắng này để làm gì?"

Người thợ săn vừa nói, vừa thành thạo lấy ra một ít cỏ dại, sau đó vò nát,
rắc trên thịt quaytựa hồ là đang nêm gia vị.

"Tôi muốn đi đến biển." Hoàng Dật bình tĩnh nói, sau đó hỏi ngược lại

một tiếng, "Còn anh?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.