cuộc chiến tranh này – ý tôi là tiêu diệt sức mạnh trên biển của Pháp, vì sau trận đánh ở
Malaga, chúng ta đã không còn nghe nói gì tới những hạm đội lớn của họ nữa, mặc dù chính vì
thế mà số tàu lùng của họ đã gia tăng đáng kể, nhưng thiệt hại của các thương nhân chúng ta
trong vương triều sau vẫn ít hơn rất nhiều nếu so với vương triều trước… Chắc chắn ai cũng
cảm thấy hài lòng rằng, trước một lực lượng hải quân to lớn mà nhà vua Pháp đã tập hợp được
vào năm 1688, trong khi chúng ta phải chiến đấu với nhiều khó khăn như thế, và mặc dù chúng
ta ra khỏi cuộc chiến đầy rắc rối vào năm 1697 với những món nợ lớn, không thể thanh toán
được trong giai đoạn hoà bình ngắn ngủi, nhưng trước năm 1706, không những hải quân Pháp
không thể lảng vảng cạnh bờ biển của chúng ta, mà năm nào chúng ta cũng đưa một hạm đội
mạnh, vượt trội họ không chỉ ngoài đại dương mà cả ở Địa Trung Hải, nhằm tấn công họ, buộc
họ phải chạy trốn khỏi vùng biển này mỗi khi nhìn thấy cờ của chúng ta… Bằng cách đó,
chúng ta không chỉ bảo đảm được việc buôn bán với vùng Tây Á mà còn gia tăng được lợi ích
của chúng ta trong quan hệ với các vị hoàng tử Italy, nhưng vẫn không làm cho các nước vùng
Barbary hoảng loạn và không để cho Sultan (có lẽ ám chỉ nhà vua Thổ Nhĩ Kì – ND) phải nghe
theo những đề nghị của Pháp nữa. Đó là thành quả của việc gia tăng sức mạnh và cách thức sử
dụng lực lượng hải quân của chúng ta … Cần phải có những hạm đội như thế; chúng vừa bảo
vệ quốc kì của chúng ta vừa bảo vệ các nước đồng minh với ta, gắn kết họ với quyền lợi của
chúng ta; và quan trọng hơn là chúng khẳng định được uy tín sức mạnh trên biển của chúng ta
một cách vững chắc đến mức trong những ngày này [(1740)] chúng ta còn cảm thấy hạnh phúc
vì niềm vinh quang đã giành được bằng cách đó.”
Không cần phải nói thêm gì nữa. Đó là tình trạng của Siêu Cường Của
Biển Cả trong những năm mà các nhà sử học người Pháp nói với chúng ta
rằng, tàu tuần dương của Pháp thường cướp bóc nền thương mại của chính
nó. Tác giả người Anh thừa nhận có những thiệt hại năng nề. Trong năm
1707, nghĩa là 5 năm sau khi chiến tranh bùng nổ, theo báo cáo của Uỷ ban
Viện quý tộc, “từ ngày chiến tranh bùng nổ Anh đã mất 30 tàu chiến và
1.146 tàu buôn, trong đó ta đã cướp lại được 300 chiếc; trong khi ta bắt và
phá huỷ của họ 80 tàu chiến và 1.346 tàu buôn, 175 tàu lùng”. Như đã nói ở
trên, phần lớn tàu chiến có thể đã hoạt động như tàu lùng. Nhưng dù số
lượng tương đối của chúng có như thế nào thì những điều đã trình bày cũng
đủ chứng tỏ rằng chỉ riêng tàu tuần tiễu, không dựa vào những hạm đội lớn,